Vài nét về nét nghệ thuật của hai nhân vật: Phùng – Chiếc thuyền ngoài xa và Vũ Như Tô – Vĩnh biệt Cửu Trùng Đài
– Nghệ thuật luôn nảy sinh từ tầm nhìn đúng đắn. Đúng vậy, nói đến nghệ thuật không thể không nhắc đến cuộc sống bởi hai thứ đó luôn gắn liền với nhau.
– Hai nhà văn Nguyễn Huy Tưởng và Nguyễn Minh Châu tuy viết hai tác phẩm ở hai thời kỳ khác nhau nhưng lại có chung một quan niệm về nghệ thuật. Quan niệm này được thể hiện qua hình tượng hai nhân vật Phùng trong Chiếc thuyền ngoài xa và Vũ Như Tô trong Vĩnh biệt Cửu Trùng Đài.
– Hai nhà văn đã tạo ra hai nhân vật có nhiều nét tương đồng một cách dung dị và tài tình. Nhờ đó, những viên ngọc trai ẩn sâu trong tâm hồn con người được họ tìm thấy và trao quyền.
So sánh quan điểm nghệ thuật
Nhân Vật Phùng Trong Chiếc Thuyền Ngoài – Nguyễn Minh Châu
Nguyễn Minh Châu được coi là một trong những nhà văn tiên phong trong quá trình đổi mới văn học, lối viết của ông giản dị mà sâu sắc, thấm đượm nhiều dư vị cuộc đời, thấm đẫm chất nghệ thuật mà ông luôn cho là phải bắt nguồn từ hiện thực cuộc sống. Nhờ vậy mà nhân vật Phùng ra đời qua chính ngòi bút của ông.
– Phụng là một nhiếp ảnh gia, theo yêu cầu của trưởng phòng, anh phải chụp một bộ ảnh để đăng cho bộ lịch cuối năm, sau nhiều ngày nghiên cứu, anh đã tìm được hình ảnh một con tàu. anh từ từ tiến lại gần. một đám mây trắng sữa với một chút màu hồng từ mặt trời chiếu sáng. Quá phấn khích khi phát hiện ra bức tranh thủy mặc của một danh họa thời xưa, anh đã nhanh chóng bấm máy và chụp được những bức ảnh mà cả đời làm nghệ thuật khó có được.
– Chứng kiến cuộc làm việc giữa Đẩu, người đồng đội cũ nay là chánh án tòa án huyện, và người đàn bà khốn khổ, Phùng thấy người đàn bà đó nên đứng sang một bên, không đánh giặc. được trả tự do là vì tình thương con vô bờ bến của ông. Phùng cay đắng nhận ra đằng sau vẻ đẹp như mơ ấy là bao mâu thuẫn, quanh co của đời thường mà anh chưa hiểu hết. Người quản lý rất hài lòng với bức ảnh. Mãi về sau, nó vẫn được treo ở nhiều nơi, chủ yếu là của những người sành nghệ thuật. Nhưng mỗi lần nhìn kỹ bức ảnh, cảm xúc trong anh luôn lẫn lộn.
-> Tình huống mà ngòi bút của ông tạo ra là sự tương phản giữa nghệ thuật và cuộc sống, nghệ thuật xa và cuộc sống gần, nghệ thuật đẹp nhưng cuộc sống đầy mâu thuẫn. Cho người đọc thấy một cái nhìn đa diện, đa chiều về cuộc sống, thẩm phán Đẩu và nghệ sĩ Phùng đã hiểu ra nhiều điều về con người và cuộc đời khi chứng kiến câu chuyện và tiếp xúc với bà hàng chài, từ đó mở ra những câu hỏi mới vô cùng triết lý cho sáng tạo và nghệ thuật.
Nhân vật Vũ Như Tô trong bài Vĩnh biệt Cửu Trùng Đài – Nguyễn Huy Tưởng
Nguyễn Huy Tưởng là nhà văn có thiên hướng khai thác đề tài lịch sử, ông có nhiều đóng góp xuất sắc ở thể loại tiểu thuyết và kịch, một trong những tác phẩm để lại ấn tượng sâu sắc hơn trong lòng người đọc là Vĩnh biệt Cửu Trùng Đài Qua nhân vật Vũ Như Tô, ta thấy được mối quan hệ mật thiết giữa nghệ thuật và cuộc sống.
– Vũ Như Tô nổi tiếng là một kiến trúc sư thiên tài và say mê nghệ thuật, ông bị quân Lê Tương Dực ép xây Cửu Trùng Đài để làm nơi vui chơi, ăn chơi của các cung nữ. Nhưng anh là một nghệ sĩ có nhân cách và lý tưởng nghệ thuật rất cao đẹp, không phải là người tham sống sợ chết hay bán đứng nghệ thuật chỉ vì một chút danh lợi. Lúc đầu, ông quyết tâm thà chết chứ không xây Cửu Trùng Đài cho vị vua bạo ngược, nhưng khi nhận ra giá trị nghệ thuật để lại cho nhân gian, ông đã quên mất thực tế là con người đang chết đói.
– Cửu Trùng Đài càng cao thì mồ hôi, nước mắt, thậm chí cả máu xương của người dân càng nhiều. Vũ Như Tô càng quyết tâm xây Cửu Trùng Đài thì mâu thuẫn càng trở nên khó giải quyết, Đan Thiềm càng khuyến khích Vũ Như Tô xây Cửu Trùng Đài thì mâu thuẫn giữa nông dân và sĩ phu càng nảy sinh. . cao hơn. Có thể nói, đó là một khát vọng rất chân chính, nhưng nếu đặt không đúng chỗ, lâu dần, không xét đến giá trị của cuộc sống, tự khắc nó sẽ trở thành tai họa. Trong việc xây dựng Cửu Trùng Đài, Vũ Như Tô vừa là tù nhân, vừa là nạn nhân. Mâu thuẫn giữa hai người Vũ Như Tô và Đan Thiềm tuy đã được giải quyết nhưng chưa ổn thỏa. Vũ Như Tô bị giết mặc dù trong lòng không hề có ý hại người, khi chết vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của mình.
-> Qua bi kịch của Vũ Như Tô, tác giả đã đặt ra những câu hỏi sâu sắc, có ý nghĩa muôn thuở về mối quan hệ giữa nghệ thuật và cuộc đời, giữa lý tưởng nghệ thuật cao cả trong sáng vĩnh hằng với lợi ích thiết thực, trực tiếp của nhân dân.
bản tóm tắt
– Cả hai tác phẩm đều xây dựng nhân vật đam mê nghệ thuật nhưng chỉ vì không nhìn rõ mặt trái nên dẫn đến kết cục buồn. Nghệ sĩ Phùng đã nhìn thấy mặt trái của sự việc và nhanh chóng sửa chữa lỗi lầm nhưng Vũ Như Tô đã phải chịu cái giá của nghệ thuật để đổi lấy chính mạng sống của mình.
– Dù được viết trong hai bối cảnh xã hội khác nhau, nền văn hóa mà chủ thể tồn tại và phong cách của hai nhà văn cũng hoàn toàn khác nhau nhưng họ đều có một điểm chung đã làm nên con bài nghệ thuật. . Nghệ thuật phải gắn liền với cuộc sống, phục vụ cuộc sống, nếu nghệ thuật xa rời cuộc sống, xa rời quần chúng thì chỉ mang đến những bi kịch đau lòng như Vũ Như Tô hay cái nhìn phiến diện về cuộc đời của người nghệ sĩ
– Dù nghệ thuật là vẻ đẹp của cuộc sống nhưng không phải lúc nào nó cũng đẹp. Mặt sau của tấm huy chương rạng rỡ luôn gồ ghề và đầy khuyết điểm. Ngoài ra, nghệ thuật chân chính là nghệ thuật vì cuộc sống, vì cuộc sống, nghệ thuật xa rời cuộc sống chỉ là nghệ thuật, nó không xứng đáng là nghệ thuật chân chính, tất cả điều này đòi hỏi người nghệ sĩ phải biết tìm tòi, khám phá cuộc sống, hiểu nó ở nhiều góc độ. Nghệ sĩ chân chính cũng giống như nghệ thuật chân chính, và nghệ thuật luôn vì cuộc sống chứ không chỉ nghệ thuật vì nghệ thuật.
– Cả hai nhà văn đã cho chúng ta nhận thức về vẻ đẹp của nghệ thuật, về con đường tìm kiếm, tiếp cận và chinh phục nghệ thuật sẽ như thế nào. Dù không mang đến cái kết như mong đợi nhưng hai biên kịch dường như đã thể hiện hết sự tài tình qua ngôn từ của mình. Ngôn ngữ điêu luyện, có tính tổng hợp cao, sử dụng lời nói và hành động của nhân vật để khắc họa tính cách, đây là tài năng không dễ ai có được. Và cũng nhờ nghệ thuật chân chính, tài năng này sâu sắc hơn, thấm nhuần hơn trong chúng tôi.