Thanh niên Việt Nam phải nhận ra điểm mạnh, điểm yếu của người Việt để rèn thói quen tốt khi bước vào kinh tế mới.
Tết năm nay là sự chuyển giao giữa hai thế kỷ, và hơn thế nữa là chuyển giao giữa hai thiên niên kỷ. Vào thời điểm như thế này, mọi người đều nói về việc sẵn sàng bước vào thế kỷ mới, thiên niên kỷ mới.

Trong những hành trang đó, có lẽ sự chuẩn bị của con người là quan trọng nhất, từ xưa đến nay con người luôn là động lực thúc đẩy sự phát triển của lịch sử. Trong thế giới tiếp theo, nơi ai cũng thừa nhận rằng nền kinh tế tri thức sẽ phát triển mạnh mẽ, vai trò của con người sẽ càng nổi bật hơn.
Cần phải chuẩn bị những thứ cần thiết trong hành trang để bước vào thế kỷ mới, trong khi chúng ta đã chứng kiến sự phát triển huyền thoại của khoa học và công nghệ, làm cho tỷ lệ chia sẻ trí tuệ trong một sản phẩm ngày càng lớn hơn. Xu hướng này chắc chắn sẽ tăng lên. Một phần dưới tác động của những tiến bộ khoa học và công nghệ, sự giao thoa và liên kết giữa các nền kinh tế chắc chắn sẽ rộng lớn hơn nhiều.
Trong một thế giới như vậy, nước ta phải đồng thời giải quyết ba nhiệm vụ: thoát khỏi nghèo nàn và lạc hậu của kinh tế nông nghiệp, đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa, đồng thời phải tiến gần hơn tới nền kinh tế tri thức. Lập nghiệp từ nhỏ tất nhiên người Việt Nam có điểm mạnh và điểm yếu.
Thế mạnh của người Việt Nam không chỉ được chúng ta công nhận mà còn được cả thế giới công nhận là thông minh, nhạy bén với cái mới. Bản chất năng khiếu này rất hữu ích trong xã hội ngày mai, nơi mà sự sáng tạo là yêu cầu hàng đầu. Bên cạnh những điểm mạnh đó, cũng có rất nhiều điểm yếu. Đó là những lỗ hổng về kiến thức cơ bản do xu hướng chạy theo những môn học “thời thượng”, đặc biệt là khả năng thực hành và sáng tạo hạn chế do nặng về học vẹt. Nếu không nhanh chóng lấp đầy những lỗ hổng này sẽ khó phát huy được trí tuệ vốn có và không thích ứng được với nền kinh tế mới đầy tri thức cơ bản và không ngừng thay đổi.

Sức mạnh của người Việt Nam chúng ta là cần cù và sáng tạo. Điều này rất hữu ích trong một nền kinh tế đòi hỏi mức độ kỷ luật cao và thái độ nghiêm túc đối với các công cụ và quy trình với máy móc và thiết bị rất tinh vi. Rất tiếc, ngay trong thế mạnh này của chúng ta cũng có những khuyết điểm không ăn nhập gì với nền kinh tế công nghiệp hóa chứ chưa nói đến nền kinh tế tri thức. Người Việt Nam cần cù đúng là cần cù, nhưng lại thiếu đức tính tỉ mỉ. Khác với người Nhật vốn nổi tiếng cần cù, chuẩn bị công việc rất cẩn thận, tính toán mọi thứ ngay từ đầu, người Việt thường dựa vào trí thông minh và hành động theo phương pháp riêng. Thêm “nước đến chân mới nhảy”, “liệu cơm gắp mắm”. Do ảnh hưởng lớn của phương thức sản xuất nhỏ và cuộc sống tiền mặt ở vùng nông thôn thoải mái và yên tĩnh, người Việt Nam chưa hình thành được thói quen tôn trọng các quy định lao động nghiêm ngặt, mang tính cường độ cao và khẩn trương. Ngay bản chất “sáng tạo” ở chừng mực nào đó cũng có mặt trái, như chúng ta thường loay hoay “cải tiến”, cắt xén, không coi trọng nghiêm ngặt quy trình công nghệ. Trong một xã hội công nghiệp hóa và “hậu công nghiệp”, những khuyết tật này sẽ là những trở ngại ghê gớm.
Trong một “thế giới mạng” nơi hàng triệu người trên phạm vi toàn cầu được kết nối với nhau trên Internet, tính cộng đồng là một yêu cầu không thể thiếu. Dân tộc ta có truyền thống quan tâm, đoàn kết từ lâu đời với phương châm “tiếng xấu che gương”. Bản sắc ấy càng được thể hiện mạnh mẽ trong hoàn cảnh đất nước lâm nguy, ngoại bang đe dọa. Nhưng đáng tiếc thay, những phẩm chất cao quý khác thường lại không nổi bật trong kinh doanh, có thể do ảnh hưởng của phương thức sản xuất nhỏ, lòng đố kỵ cố hữu của lỗi sống không thứ bậc theo năng lực và lối suy nghĩ. ăn” đối với những người không phải mình trong làng phong kiến. Ta có thể thấy ngay cả trong những việc nhỏ: ví dụ như khi đi thăm viện bảo tàng, người Nhật tụ tập chăm chú nghe thuyết minh, còn người Việt tản ra ngay để xem họ làm gì. Giống như, Hoa kiều thường chăm sóc lẫn nhau. , nhưng người Việt Nam thường ghen tị với nhau…
Bước vào thế kỷ mới, đất nước ta sẽ hội nhập ngày càng sâu rộng vào nền kinh tế thế giới. Bản chất thích ứng nhanh sẽ giúp dân tộc ta tận dụng được cơ hội và ứng phó với những thách thức mà quá trình hội nhập mang lại. Nhưng thái độ phân biệt đối xử với công ty, thói quen ảnh hưởng bao cấp, bài ngoại hay bài ngoại quá mức sẽ cản trở sự phát triển của đất nước. Thói quen thích “khôn ngoan”, “cắt ngắn, cắn dài” của nhiều người, không coi trọng chữ “tín” sẽ gây ra những thiệt hại khôn lường trong quá trình kinh doanh và hội nhập.
Bước vào thế kỷ mới, muốn “sánh vai cùng các cường quốc năm châu”, chúng ta phải chất đầy hành trang bằng những điểm mạnh và loại bỏ những điểm yếu. Muốn vậy, điều đầu tiên và có tính chất quyết định là phải làm cho lớp trẻ – những người chủ thực sự của đất nước trong thế kỷ tới – nhận ra rằng, từng chút một, tập thói quen tốt từ những việc nhỏ.