Trong cuộc đời gian khổ của mình, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã tiếp xúc với nền văn hóa của nhiều quốc gia, nhiều vùng lãnh thổ trên thế giới, cả phương Đông và phương Tây. Trên những con tàu vượt đại dương, Người đã cập nhiều bến cảng, thăm các nước Châu Phi, Châu Á và Châu Mỹ. Ông đã sống một thời gian dài ở Pháp, ở Anh. Ông nói và viết thông thạo nhiều ngoại ngữ: Pháp, Anh, Hoa, Nga, v.v. và đã làm việc trong nhiều ngành nghề. Có thể nói, ít có nhà lãnh đạo nào hiểu biết nhiều về các dân tộc và các dân tộc trên thế giới, về văn hóa thế giới như Chủ tịch Hồ Chí Minh. Đi đến đâu ông cũng học hỏi, am hiểu văn hóa nghệ thuật khá sâu rộng. Cô ấy cũng chịu ảnh hưởng của tất cả các nền văn hóa, đã tiếp thu tất cả cái hay cái đẹp trong khi phê phán những tiêu cực của chủ nghĩa tư bản. Điều lạ lùng là tất cả những ảnh hưởng quốc tế đó đã được hun đúc bằng cội nguồn văn hóa dân tộc bền vững trong anh, để trở thành một nhân cách rất Việt Nam, một lối sống rất giản dị, rất Việt Nam, rất phương Đông, nhưng đồng thời cũng rất mới mẻ. , rất hiện đại […]
Lần đầu tiên trong lịch sử Việt Nam và có lẽ cả thế giới, có một vị tổng thống lấy ngôi nhà sàn nhỏ bằng gỗ bên ao làm “dinh” của mình. Nó như một câu chuyện thần thoại, như một câu chuyện về ông tiên, một con người siêu nhiên trong truyện cổ tích. Ngôi nhà sàn ấy cũng có vài gian để tiếp khách, họp Bộ Chính trị, làm việc và ngủ nghỉ, với đồ đạc rất đơn sơ, mộc mạc. Và chủ nhân của ngôi nhà sàn này cũng ăn mặc rất giản dị, trong bộ quần áo chợ nâu, áo bộ đội và đôi dép thô sơ của bộ đội Trường Sơn mà một tác giả phương Tây đã ca ngợi như một kỳ vật. Hàng ngày, thức ăn của họ cũng rất thanh đạm, với những món ăn dân tộc bình dị như cá nướng, rau luộc, dưa muối, cà muối, cháo hoa.

Và anh sống ở đó, một mình, với tài sản ít ỏi, chiếc vali nhỏ đựng ít quần áo, vài kỷ niệm của cuộc đời dài đằng đẵng. Tôi dám chắc không có một vị lãnh đạo, tổng thống hay ông vua nhân hậu nào từng sống giản dị, khép kín như vậy. Chợt ta nghĩ đến những bậc hiền triết xưa như Nguyễn Trãi người Côn Sơn hay Nguyễn Bỉnh Khiêm sống ở quê hương với những thú vui trong sạch:

Mùa thu ăn măng, mùa đông ăn giá
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm hồ sen…
Cuộc sống giản dị, thanh đạm của Bác giống như của các nhà Nho xưa, hoàn toàn không phải là tự thần, tự lập, khác người mà là một lối sống thanh cao, một lối sống nhân văn. quan niệm sống thẩm mỹ, có khả năng đem lại hạnh phúc cao quý cho tâm hồn và thể xác.